pacman, rainbows, and roller s
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy


Phan_10

Hầu Tử liền nháy nháy mắt đáp: "Cũng biết lâu rồi sao, anh Hầu Tử vẫn luôn mong ngóng em, em không để ý tới lão Tam thì cũng coi như xong, nhưng sao lại ném cả anh Hầu Tử ra sau đầu thế."

Hà Chi Châu liền cười cười không đáp, thật là biết cách nịnh nọt.

Tráng Hán liền tiếp lời: "Hi Hi, em cắt tóc à?"

Hà Chi Châu liền gật đầu đáp: "Trời nóng quá."

Hầu Tử cũng hiểu hiểu gật đầu: "Ngày hôm qua anh cũng muốn đi cắt tóc, nhưng lão đại nói anh để đầu đinh không hợp, nên liền thôi."

"Lão đại" trong miệng bọn họ chắc chính là Thẩm Hi, Hà Chi Châu liếc nhìn quần áo trên người Hầu Tử và Tráng Hán không cần suy nghĩ cũng biết nó xuất từ tay của cô ấy rồi. Xem ra cô nàng muốn đem toàn bộ con trai trong phòng 921 cải tạo thành con gái hết lượt?

Tầm mắt của Hà Chi Châu dừng ở cái quần soóc của Hầu Tử và Tráng Hán đang mặc, trước kia bọn họ cũng giống anh không mặc những loại quần này đi ra đường, cảm thấy như vậy không được đàn ông lắm. Hiện tại thì thế nào, Hầu Tử thì mặc quần màu vàng còn Tráng Hán thì còn mặc cả màu hồng .

Đúng là không có tiền đồ! Hà Chi Châu lại dâng lên cơn tức, nhưng cũng may gặp được bọn họ ở đây phải tranh thủ thăm dò ít chuyện: "Vào đâu đó uống gì đi." Anh nói xong liền đi thẳng về phía trước.

"Được!" Hầu Tử và Tráng Hán cũng rất thích ý này. Chỉ là mấy ngày không gặp mà cô nhóc này đã biến thành nữ vương rồi sao! Hai người đưa mắt nhìn nhau rồi vội vàng đuổi theo.

Vừa vặn bên đường có một quán trà, Hầu Tử chủ động mời khách, anh biết Thẩm Hi thích uống trà chanh, nên liền gọi ngay cho cô một ly trà chanh mát lạnh.

Trong mắt Hà Chi Châu thoáng qua một tia khổ sở, nói với nhân viên phục vụ: "Không uống đá, cho trà nóng nóng đi."

Tráng Hán lập tức hiểu nguyên do, liền cười lên "Ha ha".

Hà Chi Châu chọn một cái bàn rồi ngồi xuống, Hầu Tử và Tráng Hán cũng ngồi theo, nở nụ cười thân thiết hỏi: "Thẩm mỹ nhân, em và lão Tam thế nào rồi?"

Hà Chi Châu nhàn nhạt hỏi ngược lại: "Thế nào, các anh rất quan tâm sao?"

Cái giọng này. . . . . .sao lại giống y như lão đại ngày trước vậy! Tráng Hán vừa cười vừa nói: "Không phải là quan tâm đến em sao."

"Cảm ơn." Hà Chi Châu nhấp một ngụm trà nóng, hỏi thẳng vào vấn đề mình quan tâm nhất: "Trong phòng của các anh. . . . . . Hà Chi Châu gần đây như thế nào?"

Hầu Tử nghe "Thẩm Hi" đặt câu hỏi như thế, trong lòng liền gióng lên một hồi chuông "Gì thế này", chẳng lẽ Thẩm mỹ nhân thật sự đã để ý lão đại? Mà Tráng Hán thì lại không có đạo đức!@#$%$@, trực tiếp bán bạn cầu vinh, sau khi uống một hớp bia đá liền nói: "Thẩm mỹ nhân, em đừng nhìn lão đại lạnh lùng cao quý mà nghĩ là Nam Thần, cậu ấy cũng có lúc yếu đuối, hơn nữa gần đây lại còn đặc biệt nhiều."

"Lúc yếu đuối?" trong lòng Hà Chi Châu dâng lên dự cảm không tốt, nhàn nhạt mở miệng: "Anh nói thử xem."

Tráng Hán nhíu mày, có chút không được tự nhiên: "Ngay tối hôm qua, lão đại còn len lén trốn ở trong chăn khóc thầm đấy. . . . . ."

"Trốn ở trong chăn khóc?! Sao lại khóc chứ?" Hà Chi Châu chợt đặt cốc trà chanh trong tay xuống, "Cộp" một tiếng, khí thế lập tức liền dâng cao.

Hầu Tử ra mặt giải thích: "Lão đại đọc một cuốn tiểu thuyết, cảm xúc có chút mất khống chế."

"Ha ha." Hà Chi Châu liền cười nhạt không có gì có thể nói thêm nữa. Vì vậy anh liền đứng lên tạm biệt: "Tôi đi trước đây, hẹn gặp lại."

"Hẹn gặp lại. . . . . ." Hầu Tử và Tráng Hán có chút không phản ứng kịp, quay đầu lại nhìn liền thấy —— Thẩm mỹ nhân còn chưa đi ra thì Lâm Dục Đường đã bước vào rồi, hơn nữa không phải đi một mình mà bên cạnh còn dắt theo một cô gái nhỏ đeo kính.

Sẽ không cẩu huyết như vậy chứ?

Hà Chi Châu thấy Lâm Dục Đường, vốn định lên tiếng chào, thì đã bị cô gái bên cạnh cậu ta bên cạnh kéo lại: "Chào Hi Hi, thật là khéo quá !"

Hà Chi Châu mím môi, nhìn về phía Lâm Dục Đường. Lâm Dục Đường cũng nhìn anh, môi khẽ động hỏi: "Thẩm Hi, em cắt tóc?"

Hà Chi Châu chỉ gật đầu thay cho câu trả lời. Rồi vỗ vỗ vào vai Lâm Dục Đường , tiếp tục cất bước đi ra ngoài.

"Mái tóc này em đã nuôi tám năm đấy." Lâm Dục Đường đột nhiên xoay người, nhắc nhở một sự thật d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn..

Hà Chi Châu cau mày lại, dùng giọng nói sóng nước chẳng xao đặc trưng của mình đáp lại: "Tám năm thì sao, tóc dài phải cắt đi là chuyện thường, cắt cái cũ đi thì cái mới mới mọc ra chứ."

Lâm Dục Đường im lặng không đáp, anh có muốn tức giận, thì cũng như đấm vào bịch bông mà thôi, có lực nhưng không phát ra được. Anh thật không ngờ Thẩm Hi sẽ nói như vậy, hơn nữa còn dùng nó để vạch rõ giới hạn giữa bọn họ.

"Bao giờ tóc em dài tới eo, thì có thể làm đám cưới được rồi." Năm ngoái Thẩm Hi vẫn còn ở bên cạnh anh nói những lời này cơ đấy. Lâm Dục Đường cố gắng che giấu tâm tình, giới thiệu cho Hầu Tử và Tráng Hán cô bạn bên cạnh: "Đây là Lăng Triều Tịch, là bạn cùng lớp cấp ba của tôi, lần này tới đại học S tham gia cuộc thi hùng biện giữa các trường đại học trong cả nước."

"À, hoan nghênh, hoan nghênh." Hầu Tử liền lập tức ứng phó đôi câu.

Tráng Hán mời Lăng Triều Tịch ngồi xuống, lịch sự gọi đồ uống cho cô ta.

"Các bạn đừng quá khách sáo." Lăng Triều Tịch cười nói tiếp: "Không biết các bạn có thích ăn cay hay không, tôi có mang theo một ít đặc sản của thành phố W đến làm quà."

"Thích, thích." Hầu Tử và Tráng Hán liên tục gật đầu, trong đầu lại nhảy ra một câu —— cô gái này thật là lợi hại.

——

Tám năm, tám năm dài bao nhiêu chứ?

Tâm tình trầm tĩnh của Hà Chi Châu đã bị câu "Tám năm" của Lâm Dục Đường làm cho rối loạn rồi, trong lòng giống như bị rắc một lọ hạt tiêu cay xè, bỏng rát vậy. Anh gọi điện cho Thẩm Hi nhưng không có ai nghe. Anh liền cúp điện thoại, đến một cửa hàng ăn vặt mua mấy thỏi chocolate rồi đi ra ngoài.

Cuối cùng, anh đã tìm được Thẩm Hi ở sân tập số ba của trường S, lúc anh tìm được thì trăng đã treo trên đầu liễu rồi, màn đêm dần dần bao phủ khắp sân tập. Bốn phía đều là bóng cây nặng nề, tầng tầng lớp lớp lá cây đung đưa khe khẽ trong giógiống như muốn tạo một bầu không gian tĩnh lặng, trầm lắng tách biệt với hẳn bên ngoài.

Làn gió đêm mát mẻ, trong không khí phảng phất mùi hương thơm dìu dịu của hoa mộc lan. Những đám mây trên bầu trời chậm rãi chuyển động, làm ánh trăng cũng di động theo.

Hà Chi Châu cầm chocolate đi tới trước mặt Thẩm Hi, lên tiếng hỏi: "Chạy bộ?"

Có mắt mà không nhìn thấy sao! Thẩm Hi chậm rãi dừng bước lại, một lát sau mới quay đầu, cất giọng nói: "Ái chà, đây không phải là Thẩm Hi hoa khôi của học viện bên cạnh sao? Vừa cắt tóc nên nhất thời không nhận ra!"

"Hừm." Hà Chi Châu hừ nhẹ một tiếng, lành lạnh hỏi ngược lại:"Trở nên xinh đẹp hơn hay là xấu đi?"

Người này thật là! Cũng biết cô không thể nói mình xấu xí được nên mới hỏi vậy. Thẩm Hi không tình nguyện liếc anh nói: "Chỉ có thể nói khí chất xinh đẹp trời sinh đã có thôi."

Khóe môi của Hà Chi Châu không tự chủ cong lên, anh nghĩ mình tới đây là để xin lỗi, chỉ là nhất thời không biết mở miệng thế nào, liền đem mấy thanh chocolate trong tay đưa ra: "Cho cô cái này."

"Anh điên rồi sao, buổi tối mà ăn cái này thì chạy làm sao." Thẩm Hi khoa trương nói.

Hà Chi Châu bình tĩnh đáp: "Không việc gì, ăn đi."

"Được rồi, nhưng chờ tôi chạy xong đã, còn ba vòng nữa mới xong." Thẩm Hi liền nói.

Hà Chi Châu đút một tay vào túi: "Không việc gì đâu, không cần chạy nữa."

Người này sao đột nhiên lại dễ tính thế? Thẩm Hi nghi ngờ quay sang nhìn Hà Chi Châu, cứ có cảm giác có gì đó không đúng, sau đó liền đưa tay vỗ lên vai anh: "Tôi tuy học không tốt, đầu óc cũng không thông minh, nhưng anh đừng có mà lừa phỉnh tôi. Tôi chính là người coi trọng chữ tín, nếu đã hứa mỗi ngày chạy mười cây số, thì cũng sẽ không ít đi một phân nào đâu . . . . . Cho nên anh đừng quên dưỡng da đấy. . . . . ."

Nói một tràng xong, trọng điểm vẫn là dưỡng da. Hà Chi Châu có chút không kiên nhẫn nói: "Được rồi, không quên đâu."

Thẩm Hi nhoẻn miệng cười, sau đó vô cùng có thành ý mời Hà Chi Châu: "Muốn cùng chạy không?"

Hà Chi Châu nhàn nhạt cự tuyệt: "Hiện tại không tiện vận động."

"Thật xin lỗi!" Thẩm Hi vội vàng cúi người xuống nói tiếp: " Anh Hà, tôi đã khiến anh phải cực khổ rồi, nên tôi sẽ chạy

Bộ coi như tạ tội vậy.” Nói xong, liền vui vẻ chạy tiếp mấy mét.

Hà Chi Châu mỉm cười, có chút vui mừng, kết quả là khóe môi còn chưa kịp nhếch lên thì liền nhìn thấy Thẩm Hi vừa chạy được khoảng mười mét đột nhiên lắc lắc mông, sau đó lại làm động tác của một đại lực sĩ.

Hà Chi Châu nhìn thấy liền muốn bốc hỏa rồi, hận không thể đá một cú, Thẩm Hi trong lòng cũng thầm nghĩ nếu bây giờ cô ở trước mặt anh khẳng định sẽ bị đánh là cái chắc, liền bỏ chạy thật xa, đồng thời không quên quay đầu lại giơ nắm đấm lên, tỏ vẻ thật muốn đánh người!

Hà Chi Châu tuy tức nhưng ngược lại bật cười.

---

Bên ngoài sân tập là từng bậc thềm bằng đá cao thấp, Hà Chi Châu ngồi lên trên đó chờ Thẩm Hi, Thẩm Hi chạy chưa xong ba vòng còn lại đã mệt thở hổn hển rồi, cô khom lưng leo lên bậc thềm, không lập tức ngồi xuống ngay mà làm vài động tác thả lỏng…, Hà Chi Châu nhìn thấy thế huyệt thái dương tự động giật giật.

“Về chuyện cắt tóc, thật xin lỗi, không biết cô đã nuôi lâu như vậy.”Hà Chi Châu nói xin lỗi tuy giọng vẫn lạnh nhạt như cũ nhưng trong đó vẫn ẩn chứa thành ý.

Thẩm Hi lập tức sửng sốt, sau đó khoát khoát tay áo, chẳng hề để ý: “Thật ra thì từ lâu rồi, tôi vẫn muốn thử để tóc ngắn xem như thế nào, nhưng lại không nỡ, cũng may có anh đã thỏa mãn mong muốn nhiều năm qua của tôi.”

Cô ngược lại lại quay sang an ủi anh sao? Hà Chi Châu không lên tiếng, chỉ nhíu mày nhìn Thẩm Hi chăm chăm, tâm tình trầm tĩnh lại lặng lẽ dịu dàng đi nhiều.

“Tuần này, chúng ta không đi Thanh Đảo được, để tuần sau thôi.” Hà Chi Châu mở miệng nói: “Nếu như phải xuống nước, thì không được tiện lắm.”

Thẩm Hi nhìn Hà Chi Châu hỏi: “Anh có biện pháp rồi hả?”

Hà Chi Châu lại lạnh nhạt đáp: “Biện pháp đều đã kiểm tra xong, nếu như thực bất đắc dĩ mà không được thì vẫn còn có phẫu thuật chuyển giới nữa mà.”

“Ha ha ha.”Thẩm Hi cười lên như điên, lần đầu tiên cô có thể vui vẻ cùng nói chuyện phiếm với Hà Chi Châu như thế.Sân tập lục tục có người chạy qua, có người tò mò quay đầu lại quan sát cô và Hà Chi Châu. Thấy thế cô liền thở dài nói với anh: “Tôi cảm thấy chúng ta cứ tiếp tục mãi như thế này cũng không được, sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện, lúc đó lại càng phiền toái hơn.”

Hà Chi Châu khẽ “Ừ” một tiếng, rốt cuộc cô cũng nghĩ tới những vấn đề này rồi.

“Chẳng qua tôi có một biện pháp.”Thẩm Hi lập tức quay đầu nhìn Hà Chi Châu nói.

Tuy Hà Chi Châu không ôm hy vọng gì, nhưng vẫn nguyện ý lắng nghe.

Thẩm Hi nhíu mày không để ý gì liền nói ngay ra miệng: “Chúng ta giả vờ hẹn hò với nhau, như vậy việc thường xuyên ở cùng nhau sẽ hợp thức hóa hơn, không bị ai dòm ngó nữa.”

Hà Chi Châu chỉ cười cười, không nói gì.

“Đáng tiếc là tôi đã có Đường Đường rồi!”Thẩm Hi tiếc nuối nói tiếp.

Hà Chi Châu đứng lên bảo: “Được rồi, cứ đi về trước đã.”

Thẩm Hi phủi mông đứng lên, không quên đòi thứ Hà Chi Châu đang cầm trong tay: “Đưa chocolate cho tôi.”

---

Thẩm Hi cầm chocolate trở về túc xá, vừa đẩy ra cửa phòng ra, vừa nói với mọi người: “Tôi mời các cậu ăn chocolate này – à, lão Tam đâu rồi, sao lại không thấy?”

Tráng Hán đi tới, bóc một thanh chocolate ném vào trong miệng: “Không phải cái cô Lăng Triều Tịch kia tới rồi sao, lão Tam đi sắp xếp chỗ ở cho cô ta.”

Trong miệng Thẩm Hi chỉ còn có nửa thanh chocolate, không cẩn thận liền nuốt xuống, nghẹn tắc ở cổ.

“Đúng rồi, lão đại, cậu có thích ăn cay không, Lăng Triều Tịch tặng cho phòng chúng ta đấy….” Hầu Tử giơ túi quà lên trình bày.

Thẩm Hi lắc đầu từ chối: “Không ăn.”

Chín giờ tối, Thẩm Hi ngồi ở trên giường lên tiếng hỏi: “Sao Lão Tam vẫn chưa về nhỉ?”

Lúc mười giờ, Thẩm Hi nói với Hầu Tử: “Hầu Tử, cậu gọi điện thoại cho Lâm Dục Đường, xem cậu ta có chuyện không mà giờ này vẫn còn chưa về.”

Mười một giờ, Thẩm Hi lại nói với Tráng Hán: “Rốt cuộc Lâm Dục Đường có trở về không?”

Tráng Hán đang chuẩn bị trèo lên giường, thì “Ting” một tiếng, điện thoại di động báo có tin nhắn. Anh liền nói với người đang ngồi trên giường vô cùng quan tâm đến việc lão Tam có trở vềkhông kia: “Lão đại, lão Tam gọi nhắn tin nói tối nay cậu ấy không về đâu.”

“Ừ” Thẩm Hi bình tĩnh đáp một tiếng, rốt cuộc cô có thể “antâm” đi ngủ rồi.

Sáng hôm sau, Lâm Dục Đường mới trở về ký túc.

Thẩm Hi không thèm nhìn anh, đi thẳng ra cửa, ở trong rừng cây nhỏ gọi điện thoại cho Hà Chi Châu: “Anh Hà, chúng ta giả vờ hẹn hò luôn thôi.”

Hà Chi Châu: “….”

Thẩm Hi hít một hơi thật sâu rồi mới nói tiếp: “Chỉ là anh chờ tôi thêm một canh giờ nữa đã, trước tiên tôi phải đi chia tay với Lâm Dục Đường. Có thế chúng ta quen biết nhau mới có thể quang minh chính đại danh chính ngôn thuận được, không sợ người ta bàn ra tán vào!”

Chương 17

 

"Nhưng tuy là giả vờ quen nhau nhưng chúng ta cũng phải quang minh chính đại, danh chính ngôn thuận, không thể để cho người ta bàn ra tán vào. . . . . Anh Hà, anh nói có đúng không ?"

Hà Chi Châu mặc áo khoác mỏng đứng trên ban công, phòng 636 trừ anh ra, toàn bộ vẫn còn đang yên tĩnh ngủ say. Những tia sớm mai đã dần dần ló ra nơi chân trời phía xa xa.

Anh cảm thấy lời của Thẩm Hi nói không sai, trọng giọng nói vừa có khí phách còn lộ ra mấy phần đạo lý. Nhưng khi nghe xong những lời này..., sao anh lại thấy có gì đó như bị ép buộc ở đây vậy?

Cô nói muốn hẹn hò với anh, mặc dù là giả, nhưng cũng vẫn là kết giao, mà chuyện quan trọng nhất ở đây, không phải là chuyện anh có đồng ý hay không sao?

Coi như chuyện kết giao này không giống như thông thường, nhưng cũng phải có lễ nghĩa cơ bản nhất chứ? Sao cô dám chắc chắn anh sẽ đồng ý làm bạn trai của mình? Không. . . . . .phải là bạn gái mới đúng.

Chẳng lẽ anh chỉ là một thứ đạo cụ, hay là bản thân anh làm cho người ta cảm thấy quá thấp kém rồi, cho nên cho cô mới không hỏi đến cảm nhận của anh? !

Hà Chi Châu nhíu mày, trong lòng thấy rất không thoải mái, nhưng lại không thể nói ra miệng được.

Trong điện thoại, Thẩm Hi vẫn còn đang tiếp tục nói: "Anh Hà, mặc dù chúng ta giả vờ kết giao, nhưng tôi nhất định sẽ đối xử với anh thật tốt, buổi sáng tôi sẽ đưa dồ ăn sáng đến cho anh, buổi trưa tôi sẽ đi xếp hàng gọi món ăn, buổi tối liền hộ tống anh trở về ký túc xá nữ, tôi nói được thì sẽ làm được. . . . . ."

"Đợi chút." Hà Chi Châu lên tiếng cắt đứt lời của Thẩm Hi, anh cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

"Hả?." Thẩm Hi rốt cuộc cũng hỏi anh: " Anh Hà, anh có ý kiến gì không?"

"Tôi đang suy nghĩ." Hà Chi Châu đứng ở ban công thật lâu, ở sân bóng rổ trước mặt anh có một đôi tình nhân đang ngồi. Mới sáng sớm, mà cô gái kia đã ghé vào trong ngực người con trai khóc không ngừng. . . . . .

Tự nhiên lại thấy phiền não, lý trí nói cho anh biết, chuyện giả vờ yêu nhau này tuyệt đối không Được. Mặc dù có thể tạm thời giải quyết một chút vấn đề nhỏ, càng về sau lại càng gặp phải vấn đề lớn hơn. . . . . . Không được. . . . . .Anh không thể đồng ý!

Hà Chi Châu trầm mặc một lát, thật mới thở ra một hơi uất ức, nhàn nhạt mở miệng: "Cô xác định tự mình đi nói chia tay sao? !"

Thẩm Hi cũng kịp phản ứng lại: "Anh đi nói sao?"

"Gặp mặt rồi bàn sau." Hà Chi Châu đáp, sau đó liền cúp điện thoại. Anh hiểu được một chuyện, việc Thẩm Hi muốn chia tay không phải là kích động nhất thời, hơn nữa cô còn lý trí hơn so với anh tưởng tượng nhiều. Tại sao chứ, bởi vì cô gái gần tối ngày hôm qua anh gặp ở quán trà sao?

Hà Chi Châu liền hồi tưởng lại dáng vẻ của cô gái kia, mặt trái xoan trắng nõn , còn đeo kính gọng đen, các đường nét cũng không xinh đẹp cho lắm, nhưng vì có làn da trắng mà trông có vẻ thanh tú thôi.

Hiện tại, ở trong mắt nam sinh những cô gái thanh tú nếu so với những cô gái xinh đẹp luôn chiếm ưu thế hơn.

——

Lúc Thẩm Hi trở lại ký túc xá liền nhìn thấy Lăng Triều Tịch, hiện tại cô dang mang gương mặt của Hà Chi Châu, vốn tưởng rằng cô ta sẽ không biết mình, nhưng thật ngoài ý muốn, Lăng Triều Tịch lại quay sang chào hỏi: " Hi, bạn có phải là Hà Chi Châu hay không? Là bạn cùng phòng của Lâm Dục Đường?"

Thẩm Hi liền gật đầu, không mặn không nhạt hỏi ngược lại: "Có chuyện gì sao?"

"Tôi là bạn học cùng cấp ba của Lâm Dục Đường, Lăng Triều Tịch, tôi đã nhìn thấy ảnh chụp mọi người trong phòng đi chơi cùng nhau ở chỗ của cậu ấy, cứ sợ sẽ nhận lầm, không ngờ thật sự là bạn. . . . . ."

"Mắt của cô cũng thật tinh tường." Thẩm Hi châm chọc tán thưởng một câu.

Lăng Triều Tịch chỉ cười không nói, một lát sau, liền thấy Lâm Dục Đường đi xuống, anh đã tắm rửa thay một bộ quần áo mới, toàn thân có vẻ cực kỳ nhẹ nhàng khoan khoái. Anh đi tới cạnh Lăng Triều Tịch, nói thẳng: "Đi thôi."

"Cùng đi ăn với bọn mình không?" Lăng Triều Tịch liền hỏi cô.

"Không cần. . . . . ." Thẩm Hi lắc đầu, sau đó liền lướt qua Lâm Dục Đường đi thẳng vào trong.

Thẩm Hi vừa trở về phòng, lập tức đem bàn chải đánh răng của Lâm Dục Đường ném vào trong sọt rác ở nhà vệ sinh. Cô và Hà Chi Châu đã hẹn gặp nhau, nên trước khi đến chỗ hẹn cô liền chọn một bộ đẹp nhất trong tủ quần áo mặc vào. Chuyện chia tay này cũng giống như đi đánh nhau vậy, tinh thần và diện mạo có tính quyết định rất lớn.

Thay xong quần áo đi ra cửa, cô đột nhiên mới nhớ người ra trận có phải là mình đâu chứ!

Cho nên cô liền vội vàng nhắn cho Hà Chi Châu: "Hôm nay anh có thể mặc cái váy dài màu tàn thuốc lá được không?"

Không thấy Hà Chi Châu trả lời lại. Nên cô quyết định đi tìm anh, anh không chỉ không mặc váy dài màu tàn như cô mong muốn mà ngược lại vẫn mặc áo phông và quần thể thao, hơn nữa lại còn mang mái tóc không dài không ngắn tóc buộc lại, trông cứ như mọc đuôi gà ở đằng sau ấy.

Dù thế nào đi nữa. . . . . . Thẩm Hi cũng không đành lòng nhìn bản thân mình như vậy. Hà Chi Châu lại mang "Dáng vẻ" này đi nói chia tay sao, Đường Đường nhất định sẽ không những không cảm thấy đau khổ "Mất mát" mà có khi còn thấy thật may mắn nữa là đằng khác.

Thẩm Hi không vui quan sát Hà Chi Châu từ trên xuống dưới, nhưng cũng không dám lỗ mãng: "Anh Hà, tôi không mong đợi anh có thể mặc váy nhưng anh thả tóc ra đi có được không?"

Hà Chi Châu liền tiến lên phía trước, áp dụng ngay lời của anh thợ cắt tóc ngày hôm qua đã nói với Thẩm Hi: "Không phải thợ cắt tóc nói kiểu tóc này giống như Cao Viên Viên sao, vậy mà cô vẫn còn không thấy đẹp?"

Thẩm Hi liền bĩu môi đáp: "Ngày hôm qua còn có chút giống với Cao Viên Viên , nhưng hôm nay thì chẳng khác gì Cao Hiểu Tùng. . . . . ."

Hà Chi Châu liền hừ khẽ, lại càng bước nhanh hơn.

Thẩm Hi đuổi theo hỏi: "Anh muốn làm gì?"

Hà Chi Châu lạnh lùng đáp: "Để đầu trọc vẫn là tốt nhất."

Thẩm Hi vội vàng kéo anh lại, tuy cất lời cầu xin tha thứ lấy lòng, nhưng miệng vẫn chu lên như cũ .

Hà Chi Châu liền quay đầu lại nhắc nhở: "Ngậm môi lại." Giọng nói tựa như bậc phụ huynh nghiêm nghị ngăn cản đứa trẻ làm việc gì sai trái.

Lúc này Thẩm Hi mới không chu môi lên nữa d∞đ∞l∞q∞đ.

Trong vườn trường, ánh mặt trời yếu ớt rời rạc xuyên qua lá cây chiếu xuống, cứ như những thỏi vàng bị người ta đánh rơi, vương đầy trên đất. Thẩm Hi cầm điện thoại di động lên gửi tin nhắn, nhưng một lúc lâu cũng không viết được một chữ.

Lúc này Hà Chi Châu lại mở miệng hỏi cô: " Có phải muốn chia tay với Lâm Dục Đường là bởi vì cô gái kia không?"

Thẩm Hi thắc mắc nhìn Hà Chi Châu, sao anh lại biết đến cô gái kia. Vì vậy liền hỏi anh: "Anh đã gặp rồi sao?"

Hà Chi Châu cũng không giấu giếm mà nói thẳng: "Tối hôm qua mới gặp lần đầu tiên."

Cảm xúc của Thẩm Hi có chút thất lạc, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài mặt, thật ra thì rất lâu, cô đã tạo cho mình thói quen không so đo đến những vấn đề nhỏ, với thói quen này vấn đề nhỏ như vậy sẽ chẳng trở nên quan trọng nữa, có thế mới không bị ảnh hưởng. Nhưng hình như cô đã suýt quên, một giọt nước sẽ làm tràn ly.

"Anh Hà, anh thấy cô ấy và tôi ai xinh hơn?" Thẩm Hi lại chất vấn Hà Chi Châu.

Hà Chi Châu quay đầu nhìn Thẩm Hi, kết quả là lại nhìn thấy gương mặt của "Mình", vì thế liền yên lặng quay đầu lại. Thẩm Hi vội vàng từ trong túi móc ra một chiếc gương nhỏ luôn mang theo bên mình đưa cho anh: "Anh ngắm kỹ đi."

Hà Chi Châu cũng không nhàm chán như vậy, cất giọng không có bất kỳ tình cảm nào hỏi cô : "Đã muốn chia tay, hỏi cái này còn có ý nghĩa sao?"

"Làm sao lại không có ý nghĩa chứ." Thẩm Hi liền phát biểu lên suy nghĩ của mình, "Thật không hiểu tâm tư của con gái đâu, vấn đề này có ý nghĩa rất lớn, còn quyết định xem mắt của Lâm Dục Đường bị mù hay là đầu óc có vấn đề rồi."

Ha ha. Hà Chi Châu liền im lặng không lên tiếng, một lát sau mới nói: "Vẻ bề ngoài không thể lấy ra làm tiêu chuẩn để so sánh được, tùy vào mắt của mỗi người thôi, chỉ là nếu nói đến đầu óc thì cô gái kia hơn hẳn cô rồi."

Thẩm Hi liền cắn môi dưới, tức giận bất bình nhìn Hà Chi Châu, nhưng sự thật không thể nào chối bỏ được. Sau đó cô lại tự tìm cho mình lý do để "Kiên cường" sống tiếp, liền nói với Hà Chi Châu: "Trong sách đều nói con trai thường thích cô gái ngốc, nhất là đàn ông thông minh."

"Ha ha." phản ứng của Hà Chi Châu giống như đang nghe được chuyện cười vậy, hết sức tàn nhẫn hỏi ngược lại: "Quyển sách kia nói sao? Sao tôi lại bị lôi ra làm đại biểu thế hả?"

Thẩm Hi không nói gì, nhưng trong lòng đã bắt đầu nghẹn ngào.

"Nếu quả thật có người con trai nào đi thích một cô gái ngốc, có lẽ là cô gái kia bị lừa gạt mà thôi." Hà Chi Châu hời họt bổ sung thêm một câu sắc như dao d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn..

Đầu gối của Thẩm Hi bị trúng mấy nhát dao, ngã xuống đất không dậy nổi, qua thật lâu mới lấy hết dũng khí hỏi: "Không có ngoại lệ sao?"

Hà Chi Châu liền đáp: "Rất ít."

". . . . . ."

Thẩm Hi lại nghĩ đến Lăng Triều Tịch, mặc dù cô tiếp xúc với cô ta không nhiều lắm, nhưng cũng biết Lăng Triều Tịch rất được người khác ưa thích, cho dù là nam sinh hay nữ sinh, hầu hết mọi người đều thích kết bạn với cô ta. Nếu như Lăng Triều Tịch muốn kết bạn với ai thì cơ hồ không có người nào từ chối cô ta cả.

Thẩm Hi cũng tự nhìn lại mình, chẳng có tài cán gì, chỉ là một cô gái yếu đuối hay rơi nước mắt. Lúc học tiểu học, khi từ bỏ lớp năng khiếu thể dục trở lại liền không theo kịp được chương trình học, thành tích đều đứng thứ hai đếm đếm ngược từ dưới lên, học tập quá kém nên các bạn cũng không muốn chơi với cô; lên đến năm đầu tiên của trung học thì lại càng xui xẻo, có một tên đàu gấu chạy tới trường học tự xưng là bạn trai của cô vì thế mà tất cả mọi người đều cho là cô thật sự là bạn gái của tên kia, nên càng xa lánh cô hơn. Sau đó tên côn đồ này bị Lâm Dục Đường và Thẩm Kiến Quốc dạy dỗ cho một trận mới từ bỏ. Năm thứ hai cô thật sự rất cố gắng học tập, luôn cho rằng chỉ cần bản thân mình cố gắng là có thể thi đỗ vào trường đại học S, nhưng sau khi nỗ lực hết sức mình cô mới hiểu được một chuyện —— học hành thật ra cũng cần phải có thiên phú. . . . . .

Thẩm Hi quay sang chụp Hà Chi Châu một tấm hình, sau đó lại đăng lên Weibo cùng với một câu status: "Hãy mang theo tâm niệm cuối cùng bay đi thật xa ."

Đây là tuyên ngôn chia tay của cô. Sau đó liền gõ từng chữ từng chữ nhắn cho Lâm Dục Đường: "Lâm Dục Đường, chúng ta chia tay thôi." Suy nghĩ một lúc, lại đổi thành : "Lâm Dục Đường, em không cần anh nữa."

Hà Chi Châu ngồi trên ghế dài trong vườn trường, lạnh nhạt thờ ơ. Một lát sau mới nhàn nhạt liếc nhìn, Thẩm Hi đột nhiên ngẩng đầu lên nói với anh: "Con bà nó, Lâm Dục Đường lại không thèm trả lời lại. . . . . ."

——

Lâm Dục Đường không hổi âm lại tin nhắn chia tay của Thẩm Hi là bởi vì anh thật sự không nhìn thấy tin nhắn. Hôm nay anh có rất nhiều tiết học, buổi sáng còn phải bớt chút thời gian đưa Lăng Triều Tịch đi dạo xung quanh trường đại học S, buổi chiều lại cắm đầu cắm cổ vào học, lại còn phải làm một thí nghiệm hợp tác nữa, trước kia thí nghiệm này anh với Hà Chi Châu ở chung một tổ, hôm nay lại không thấy cậu ta đâu, một mình anh phải hoàn thành thí nghiệm phức tạp này, nhưng cay đắng nhất là, trên báo cáo anh vẫn phải đề ba chữ Hà Chi Châu lên đó.

Để chứng tỏ rõ hai người bọn họ đã hợp tác với nhau đểhoàn thành.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .